Members Login
Username 
 
Password 
    Remember Me  
Post Info TOPIC: NHAC SI kiem CA SI


Viễn Khách

Status: Offline
Posts: 83
Date:
NHAC SI kiem CA SI


Theo Chân Những Tiếng Hát… Nhạc Sĩ” .

“… Trong số nhạc sĩ chẳng những biết ca mà c̣n ca hay đă có Ngọc Bích (khi hát lấy biệt danh là Kim Ngọc), Phạm Đ́nh Chương (khi ca hát lấy biệt danh là Hoài Bắc), Hoàng Giác, Trọng Khương, Mạnh Phát. Và tuy là nhạc sĩ Tuấn Khanh (khi hát lấy tên là Trần Ngọc), Nhật Bằng, Thu Hồ hát không hay, nhưng vẫn giữ được khuôn nếp, giữ được căn bản của một ca sĩ. Giọng Ngọc Bích và giọng Trọng Khương có âm sắc đẹp và quyến rũ gợi nên h́nh ảnh gịng sông êm đềm chảy dưới bầu trời nắng đẹp. Tiếng hát của họ khoẻ khoắn, trơn ngọt, dịu dàng; chuỗi ngân của họ thật đều đặn, khít khao và óng ả.

Thanh Thoại, Nguyễn Hữu Thiết, Duy Khánh Chế Linh ca hát trước, sáng tác nhạc sau. Giọng Thanh Thoại lu ch́m và nhạt nhẽo, phần ngâm nga khi có khi không. Nhạc phẩm của anh là “Chiều Quan Ải”, “Mấy Xuân Rồi” chỉ nổi tiếng một dạo rồi khuất lánh dần sau Hiệp Định Genève. Nguyễn Hữu Thiết cũng sọan nhiều nhạc nhưng bản mà được thiên hạ nhớ hoài là “Màu Áo Thiên Thanh” v́ được giọng hát đậm đà của Thái Thanh diễn tả. Duy Khánh nổi tiếng ở các bản “Xin Anh Giữ Trọn T́nh Quê”, “Ai Ra Xứ Huế”, c̣n Chế Linh khi sáng tác nhạc th́ lấy biệt hiệu là Tú Nhi.
...
Về sau có khá nhiều người vừa là nhạc sĩ vừa là ca sĩ như Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn, Vũ Đức Sao Biển, Nguyễn Đức Quang, Miên Đức Thắng, Lê Uyên Phương, Ngô Mạnh Thu…Đó là những nhạc sĩ du ca. Hát đạt chỉ tiêu nghệ thuật có Trịnh Công Sơn, Từ Công Phụng và Miên Đức Thắng. Trong những du ca mà tôi nêu lên ở đây, có lẽ nhạc của Lê Uyên Phương hay nhất, sau mới tới Trịnh Công Sơn, Từ Công Phụng, Miên Đức Thắng, Vũ Đức Sao Biển, Nguyễn Đức Quang, Ngô Mạnh Thu. …

….

Phạm Duy khởi nghiệp là 1 ca sĩ hát phụ diễn cho gánh cải lương Đức Huy. Đó là một gánh hạng B (loại trung ban). Anh sáng tác sau đó, nhưng nhạc anh lại vượt giọng hát anh quá xa trong tấm ḷng ngưỡng mộ của giới sành điệu. Thét rồi thiên hạ chỉ yêu mến nhạc sĩ Phạm Duy mà quên phắc đi anh chàng ca sĩ Phạm Duy. Khi vào Sàig̣n lập nghiệp, Phạm Duy có hát thâu dĩa Việt Nam những bản như “Tiếng Đàn Tôi”, “Gánh Lúa” và “T́nh Ca” (hai bản sau anh hát chung với Thái Thanh). Thật t́nh mà nói, giọng hát của anh lúc đó hơi rồ, âm sắc không có ǵ đặc biệt, không gợi một h́nh đẹp, một ấn tượng đẹp trong tâm tưởng khán thính giả.



Mạnh Phát. Giọng hát của Mạnh Phát chỉ đẹp ở âm sắc (timbre), nhưng không phong phú và vang lộng ở âm lượng (volume). Anh ngân nga cũng không điêu luyện, chỉ được vài lượng nhỏ lăn tăn. Nhưng đây là một giọng hát đẹp làm người nghe liên tưởng đến một chàng trai hào hoa mă thượng. Giọng hát của Mạnh Phát chỉ hợp ở những bản đừng lên cao xuống thấp v́ cái âm vực (intervalle) của giọng anh hơi hạn hẹp.



Châu Kỳ thanh tú và chải chuốt hơn Mạnh Phát. Anh là chồng đầu tiên của nữ danh ca Mộc Lan. Giọng anh không vang lộng, chỉ gợi cảm ở nét mềm mại. Một giọng rất thường, nhưng nhờ điệu đà và trau chuốt mà có một hấp lực riêng. Anh hát bản “Trương Chi” của Văn Cao, hoặc những bản do anh sáng tác như “Từ Giă Kinh Thành”, Trở Về” rất điệu nghệ. Tiếng hát của anh gợi nên nét chạm tinh xảo trên gỗ quư hoặc trên ngà voi.



Đức Quỳnh. Giọng Đức Quỳnh trước sau vẫn là giọng tài tử. Anh hát rơ tiếng, cố xử dụng làn hơi để cho tiếng nồng ấm và không thô tháp thế thôi. Giọng anh như một trái cây giấm chưa chín đúng mức, như xôi rượu tuy ủ cẩn thận, nhưng chưa dậy men sung măn . Giọng hát đó chỉ nghe tạm được cũng như giọng hát của Jean Tịnh thời tiền chiến trong giai đoạn âm nhạc nước nhà hăy c̣n phôi thai.

….

Trần Văn Khê. Khi hát cho hăng dĩa Oria th́ ông Khê lấy biệt hiệu là Hải Minh (tên ghép của hai cậu con trai ông là Trần Quang Hải và Trần Quang Minh). Hải Minh có giọng hát to và khoẻ nhưng làn hơi không thuần thục, như cơm gạo nấu chưa chín. Giọng nầy dùng để hát hài hước th́ được, hát nhạc mùi th́ không có nét mềm mại truyền cảm. Cho nên khi ông hát “Con thuyền Trên Sóng” của Lê Văn Ái th́ ông rống quá nhiều khi lên cao, tuy rống mà tiếng hát không thông không ngọt. Đă vậy ông không biết ngân nga. Hải Minh (Trần Văn Khê) trước sau vẫn không phải là ca sĩ ..

Dù ǵ đi nữa, dĩa Oria thâu bản nhạc hài hước “Ḥa B́nh 48” của Lê Thương do Hải Minh hát rất phổ biến trong mọi tầng lớp khán giả yêu nhạc và dĩa bán chạy như tôm tươi vào các năm 1948, 1949, 1950.



Trần Văn Trạch. Nếu chúng ta mở lại những bản “ Ba giờ khuya” của Đức Quỳnh, “Người Chơi Độc huyền” và “Nàng Hà Tiên” của Lê Thương mà Trần Văn Trạch đă hát và thâu vào dĩa nhựa, chúng ta mới nhận thấy anh có một giọng nhung mềm gấm mượt, đẹp kinh khủng ! Giọng đó như mây lướt, như nước trôi, thật dễ dàng, thật trơn mướt và khi chẻ qua giọng óc (son de tête) cũng ngọt ngào, gieo một cảm giác thống khoái cho người nghe. Tôi c̣n nhớ có lần nữ danh ca Mộc Lan bảo tôi:

- Anh Trần Văn Trạch thường hát ở đầu lưỡi nên giọng thật mịn thật nhẹ. Giọng ấy sao mà thật mùi, thật đặc biệt !

Khác hơn Trần Văn Khê, khi lên cao Trần Văn Trạch có thể rống một cách hùng dũng và trơn ngọt, lúc đó làn hơi anh vẫn không hao hụt chút nào. Trên làn sóng điện, anh thường ru hồn thính giả bản “Dạ Khúc” của Nguyễn Mỹ Ca. Giọng anh có cái âm sắc của một ca sĩ Tây Phương. Sau đó khi chuyển qua nhạc hài hước như “Tai Nạn Téléphone” chẳng hạn, anh nổi tiếng c̣n hơn là hát nhạc mùi có âm hưởng nhạc bán cổ điển Tây Phương . Bài “Đừng Có Lo” của chính anh do anh hát thâu dĩa tuy là hài hước, nhưng cũng có chỗ để anh biểu diễn cái âm lượng phong phú và nếp điêu luyện của giọng hát ḿnh. Tôi chưa thấy ai hát hay hơn anh qua những bản “ Nàng Hà Tiên”, “Dạ Khúc”, “Đừng Có Lo”. Về sau này, anh hát bài hát ngắn “Xổ Số Kiến Thiết” cũng độc đáo không kém, nhất là lúc anh chẻ qua hát giọng óc ở cuối câu. Khi qua viếng nước Pháp vào năm 1965, Trần Văn Trạch ăn mặc như người sơn cước và lên đài truyền h́nh hát bài “Chiều Mưa Biên Giới” làm cho kiều bào thuở đó hănh diện lây. Bài này sau đó ít lâu có thu vào dĩa Việt Nam. Và khán giả quốc nội có dịp nghe lại giọng hát của anh v́ nó vắng bặt ở làng dĩa nhựa từ đầu mùa nền Đệ Nhất Cộng Ḥa. Ôi, cái giọng khi th́ ở đâu lưỡi mịn như tuyết nhung, khi th́ trong khẩu cái rất khoẻ khoắn, rất vang lộng và rất tṛn tiếng (plein voix); nếu anh không diễn tả những bản hài hước mà chỉ hát những bản nhạc t́nh cảm mùi mẫn th́ nó cũng đủ sức đưa anh lên tuyệt đỉnh đài danh vọng rồi.

….

Phạm Đ́nh Chương – Hoài Bắc có giọng trầm ấm và dội sâu. Giọng ấy hơi nhừa nhựa như phảng phất men rượu và khói thuốc nên càng thêm gợi cảm. Hoài Bắc đơn ca không ăn khách, mà phải song ca với Hoài Trung hoạt hợp ca với ban Thăng Long th́ thiên hạ mới chịu nghe.



Nguyễn Hữu Thiết có giọng điêu luyện hơn giọng của vợ anh (Ngọc Cẩm) chuỗi ngân khá óng ả, nhưng âm sắc lại không đẹp, không gợi một h́nh ảnh đẹp. Nếu họ (Ngọc Cẩm Nguyễn Hữu Thiết) hát riêng th́ không có một chút quyến rũ nào. Nhưng khi họ song ca với nhau th́ truyền cảm bất ngờ. Hai giọng hát như hai con sông quyện vào nhau dễ thấm sâu vào tâm hồn người nghe bằng từng đợt nước quê hương mát rười rượi.


Nhật Bằng có thành lập ban Hợp Ca Hạc Thành với các em của anh là Thể Tần, Hồng Hảo và Nhật Phượng. Ban và ca điệu nghệ, nhưng sớm tan ră v́ Thể Tần, Hồng Hảo và Nhật Phượng phải đeo đuổi việc sách đèn. Nhật Bằng c̣n lại một ḿnh nên đầu quân với nhiều ban nhạc khác, hát hơn nửa thập niên 50, leo qua nửa thập niên 60. Giọng anh không có ǵ đặc biệt, cách ngân nga không vững. Nhưng khi hát biệt thể, anh có phong độ rất Hoa Kỳ, đem lại một nét mới cho giới thời thượng.



Phượng Bằng hát không kém Anh Ngọc bao nhiêu, chuỗi ngân đều đặn và vững vàng. Phượng Bằng có khuôn mặt hồng hào xán lạn, nhưng anh không đẹp trai nên ngại xuất hiện trên sân khấu và chỉ chường mặt vài lần trên Tivi về sau.



Duy Khánh. Đây là một giọng hát khoẻ và truyền cảm. Kể về sắc vóc, Duy Khánh hồi c̣n thanh xuân cũng khá bảnh trai, nước da sáng hồng, mặt mũi có nhiều nét hào ḥa. Duy Khánh hát dân ca khá đạt, với điều kiện là anh đừng thả giọng cung văn nhiều trong lúc diễn tả bài hát. Giọng anh sang sảng và vang dội. Thật nồng nàn, như rải tràn ngập sân khấu và hí viện chất men say đắm. Giọng anh cũng hợp với những bản blues. Tiếc thay, nhiều lúc cao hứng anh thả cái giọng lơ lớ của dân ca miền Trung vào những bản nhạc mà anh tŕnh bày làm cho người nghe có cảm tưởng anh bỏ mắm nục mắm nêm quá tay vào những món ăn thanh tao. Và cũng tiếc thay, chuỗi ngân của Duy Khánh lại bén nhọn như răng cưa. Nhưng dù sao, đối với quần chúng, giọng anh ngấm sâu vào tâm hồn họ, ngấm sâu sắc và bền bỉ vào cả một thế hệ khán giả trẻ tuổi trong ba thập niên 50, 60, 70.



Thanh Thoại hát thật lâu, suốt 20 năm có lẻ mà vẫn không nổi tiếng. Bởi tiếng anh không có ǵ đặc sắc, làn hơi không phong phú, chuỗi ngân rời rạc. Anh có một thời hát chung với Tuyết Nhung, nhưng vẫn không làm ai chú ư.



Trần Thiện Thanh – Nhật Trường. Tiếng hát Nhật Trường thật gợi cảm, thật phong phú, chuỗi ngân thật đều và thật đẹp. Giọng hát anh đă đẹp nhưng anh lại ưa nắn nót trong cách phát âm, cho nên tiếng hát trở nên điệu đà. Đó có khác nào tấm gấm hồng đào đă dệt bông kim tuyến vậy mà anh c̣n thêu thêm chỉ ngũ sắc nên màu sắc đă chói trở nên rườm rà.
Vào thuở cộng tác với chương tŕnh “Nhạc Chủ Đề Mộc Lan” trên đài truyền h́nh, tôi có mời anh một tiết mục đơn ca. Kỳ đó anh hát bài “Bướm Hoa” của Nguyễn Văn Thương rất tuyệt. Khi lên cao, dù tiếng anh không vang lộng, nhưng không mỏng, không gắt. Làn hơi anh lại vừa phong phú, vừa mượt mà. Chuỗi ngân của anh đều đặn làm người nghe có cảm tưởng như từng hột ngọc thạch, hột san hô tṛn xinh kết thành một xâu chuỗi dài. Và sau đó, có lẫn tôi nghe anh hát bài “Sérénade” của Schubert cũng rất đạt. Khi hát bản đó, anh bỏ bớt lớp phấn bướm diêm dúa của giọng hát để cách diễn tả thật Tây Phương và cũng thật chân phương, để cái đẹp tự nhiên của giọng hát anh được bộc lộ trọn vẹn.



Vũ Thành An. Khi chưa sáng tác, anh thích hát những bài nhạc ướt át, nhưng có những phẩm chất cao như “Tôi Đưa Em Sang Sông” của Nhật Ngân, “Chiều Mưa Công Viên” và “Gió Lạnh Đêm Hè” của Y Vân. Vũ Thành An trắng trẻo khôi ngô. Nhưng anh ốm yếu lỏng khỏng, hàm răng thưa nên trông anh nhạt nhẽo như khứa cá ngon nhưng chưa ướp muối và gia vị. Nhưng tiếng hát của anh th́ trái lại thanh tao và đậm đà, phần ngân nga trội hơn phần ngân nga của Thanh Sơn nhiều. Qua tiếng hát của anh, thính giả có thể mường tượng những khung cảnh rất mộng rất thơ, có thể nghĩ đến ánh trăng trên sông dài bát ngát, đến ánh nắng làm rực bóng dáng đồi biếc núi lam, toàn là những khung cảnh dành cho đôi lứa yêu nhau say đắm. Đó là tiếng hát làm phong phú sự liên tưởng, cơi mường tượng, niềm ước mơ của khán thính giả.



Từ Công Phụng vóc dáng cứng cáp và khoẻ mạnh, khuôn mặt gân guốc như nét chạm trên đá. Anh có nước da ngăm đen, hồng hào, xán lạn và nồng mặn. Chính Từ Công phụng cũng là một ca sĩ với giọng hát thật cừ, với chuỗi ngân tinh luyện, với âm sắc thật đẹp. Tôi được xem anh hát chung với vợ anh là Từ Dung tại Quán Cây Tre của Khánh Ly . Cũng có lần tôi được xem anh hát bài “Mộng Đêm Xuân” của Tuấn Khanh trên Tivi, phải nói rằng càng nghe tôi càng thấy giọng hát của anh đậm đà khó tả.

….

Trịnh Công Sơn có giọng hát êm và khá trong, chuỗi ngân nhỏ và óng ả. Anh hát không cố gắng, có vẻ lười lĩnh. Với thân h́nh gầy g̣, ốm yếu, nhưng anh có chất thơ mộng và vóc dáng nho phong lại thêm có phong độ nghệ sĩ nên cái mă của anh dễ lôi cuốn giới trẻ.



Lê Uyên Phương gồm có nữ ca sĩ Lê Uyên và chàng nhạc sĩ kiêm ca sĩ Phương, nhưng chỉ có chàng soạn nhạc, c̣n nàng th́ hát có chàng đệm tiếng cho thêm hương nổi vị vậy thôi.

….

Miên Đức Thắng. Anh có khuôn mặt thanh tú, nước da sáng mịn. Giọng anh là giọng trong và ngọt, chỉ diễn tả những bài ca của anh mà thôi. Trong giới sinh viên anh là một thần tượng lộng lẫy huy hoàng. Rất tiếc, tôi chỉ được nghe anh hát loáng thoáng ở trong vài băng nhạc. Giọng hát anh là giọng của cậu trai sau thời kỳ vỡ tiếng, ngọt mềm và đượm men say đắm của một tuổi trẻ thật thần thoại.



Đức Huy nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp và khôi ngô. Giọng hát anh khá quyến rũ, nhưng anh không ngân nga được. Hồi bên quê nhà, anh thường song ca với Tuấn Ngọc, Đức Huy ngoài tài ca hát c̣n là một nhạc sĩ. Bản nhạc tiêu biểu của anh là “Đường Xa Ướt Mưa”.

….

Trọng Nghĩa. Anh là ca sĩ pḥng trà Queen Bee. Anh có vóc vạc tầm thước, màu da ngăm nhưng nồng mặn. Giọng Trọng Nghĩa là giọng nhung mềm, trau chuốt vừa phải. Anh ngân nga tạm được thôi. Nhưng thuở đó, dù là ca sĩ nồng cốt của pḥng trà Queen Bee, anh vẫn gieo trong tâm tưởng khách ái mộ anh đây là tiếng hát học tṛ, khả ái biết bao, gợi lại cho họ một thuở hoa niên tươi thắm. Tiếng hát ấy có âm sắc của một cậu trai mới lớn. Trọng Nghĩa khi lên cao thật tuyệt, tiếng hát xé lụa và thanh. Đó chẳng biết có phải giọng óc (son de tê te) hay tiếng haute-contre thường the thé nghe chói tai. Đằng này càng lên cao, giọng của Trọng Nghĩa vẫn ngọt và thanh.

….

Thanh Sơn. Dù đậu khôi nguyên trong cuộc chung kết của cuộc tuyển lựa ca sĩ, nhưng Thanh Sơn có một giọng chân phác quá nên không ăn khách được. Giọng hát của anh vững vàng, chuỗi ngân không dài nhưng thoải mái. Nhưng buồn một nỗi cái âm sắc của anh không đẹp, không làm thính giả mường tượng được một h́nh ảnh được một h́nh ảnh đẹp có thể làm rung cảm họ

…..


Trường Hải. Giới mộ điệu môn ca hát biết anh nhiều qua các ca khúc thời trang của anh hơn là giọng hát của anh. Đây là một giọng trong trẻo, hơi nũng nịu điệu đà một chút. Nhưng anh hát những bản blues rất điệu nghệ v́ giọng anh dẻo mê dẻo mệt. Bài “Những Chiều Không Có Em” là bài đưa tên tuổi anh lên cao trong lănh vực nghệ thuật sáng tác lẫn nghệ thuật diễn tả bài hát). Trong hàng ngũ ca sĩ hát nhạc blues đen gồm có Hùng Cường, Duy Khánh và anh.



Ngọc Sơn. Anh vừa là nhạc sĩ mà cũng vừa là ca sĩ như Trường Hải. Anh sáng tác nhiều nhạc phẩm, nhưng chỉ có nhạc phẩm “Hoa Mimosa” là vượt được cái tạp chất của ư nhạc để vươn lên cái phong phú của giai điệu, cái chuốt lọc của nghệ thuật. Ngọc Sơn có vẻ hơi phong trần, nhưng giọng của anh lại sang quư như một thứ ngọc được giồi mài đúng mức. Tôi có lần được nghe anh hát “Về Dưới Mái Nhà” của Xuân Tiên, lối hát rất điệu nghệ.



Tú Nhi – Chế Linh. Chế Linh là mẫu người vui tính, lém lỉnh. Nhưng khi bước ra sân khấu th́ anh tạo một khuôn mặt thâm trầm, đầy chất nhạc chất thơ. Giọng anh lúc đó trở nên thê thiết quằn quại như giọng của những kẻ đang mềm người v́ roi vọt bạo tàn. Khi cất cao, giọng anh trầm thống như khua động vào ḷng tháp Chàm huyền bí, như đánh thức những ma Hời đă từng gửi xương thịt trên đất nước xa xưa của họ từ lâu đă bị người Việt lấn chiếm và xóa tên trên bản đồ Đông Nam Á. Bài “ Đêm Nguyện Cầu” là bài đưa tên tuổi anh đi xa khắp địa danh từ Bến Hải xuống mũi Cà Mau và đi sâu vào một khối đông đảo quần chúng. Khi lên cao, anh dùng giọng thật, nhưng ở chỗ ngang ngang, anh thường chẻ qua giọng óc để làm cho giọng thật nổi lên những nét bay bướm huê dạng.

Hồ Trường An
(Trích Theo Chân Những Tiếng Hát – Tổ Hợp Miền Đông xb 1998)


__________________
My Thuat Viet Nam


Viễn Khách

Status: Offline
Posts: 83
Date:

 www.freewebtown.com/tvvn7/ChauKyTongBiet.wma


TONG BIET
Trinh Bay : CHAU KY



__________________
My Thuat Viet Nam


Trưởng Lăo

Status: Offline
Posts: 441
Date:

http://www.zupload.com/download.php?file=getfile&filepath=41270
AI NHO CHANG AI
Sang Tac HOANG THI THO
Trinh Bay : DUY KHANH


-- Edited by BaHa at 21:59, 2006-08-08

__________________
Page 1 of 1  sorted by
 
Quick Reply

Please log in to post quick replies.

Tweet this page Post to Digg Post to Del.icio.us


Create your own FREE Forum
Report Abuse
Powered by ActiveBoard