Em nhớ giữ tánh tình con gái bắc Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền Nhớ khiêm nhường nhưng thâm ý khoe khoang Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xão quyệt Ta cố dặn dò lòng nên tha thiết Nên dễ dàng tin tưởng chuyện vu vơ Nên yêu đương bằng gương mặt khờ khờ Nên hùng hổ để đợi giờ thua thiệt Hay tin em vừa thi rớt luật Môi trâm anh tàn héo nụ xa vời Mắt công nương thầm khép mộng chân trời Ôi tội nghiệp lần dầu em thất vọng (dù thật vậy cũng đáng đời em lắm ) Rớt di Duyên rớt để thương người Ta thằng mang hận tú tài đôi Tâm sự buồn không biết tìm ai kể lể Chí lớn thôi đành cam rớt lệ Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh Nếu vì em mà ta phải điên tình Cơn giận dữ đã tột cùng mê muội Thì đừng sợ Duyên ơi thiên tài yếu duối Ta tre khô mối mọt ăn luồn Dễ gãy dòn tơi tả miếng xương Khi tàn bạo xiết cổ người yêu dấu Em chằng bao giờ rung động cũ Ta quanh năm nghiệt ngã với tình sầu để trở về như một con sâu Lê thân mỏng qua các tàng cây rậm Nuôi hy vọng sau ngày mưa nắng lậm Lá xanh em chưa vết lở loang nào để ta thành thi sĩ nhất loài sâu nhìn lá nõn tiếc thèm đâu dám cắn Nếu vì em mà thiên tài chán sống Thì cũng vì em ta ngại bước xa dời ...
Từ anh cất bước chinh nhân Nàng làm thiếu phụ thương con xót chồng Một mùa đông ... chín muà đông Biên khu cách trở hơn ... đồng giấy xanh Chín năm làm vợ nhà binh Đồng lương vợ lính bốn con vẫn cười Trời làm cho đám mưa rơi Chín năm ai khiến nụ đời vừa tan ? Quê hương sầu nát điêu tàn Hậu phương tiếng hát buồn chan tháng ngày Giã từ mái tóc thảo ngay Giã từ vợ lính tháng ngày xanh xao Nàng làm má rượu gái đào Phấn son khách cũng cúi đầu nâng niu Đời trên bạc lắm tiền nhiều Nhớ đêm đô thị hơn chiều tắm con Nghe vui kỷ niệm hao mòn Đương xuân ai để héo hon tuổi đời Giã từ tình nghĩa anh ơi Phấn son em đã chọn đời cho thuên
Ngày kia lính chiến trở về Với nghìn tâm sự cuối nghề đao binh Về trên nạng gỗ mà nhìn Chín năm chinh chiến thương mình làm cha Chín năm chống nạng về nhà Bốn con trên một tay bà run run Hỏi nàng, mẹ bảo: theo chồng Hỏi nàng, con nói: theo ông mất rồi
Hãy cười đi chiến binh ơi Sá chi dâu biển dưới trời hợp tan Bao nhiêu đau khổ trần gian Gởi chàng cho trọn cưu mang kiếp người Hãy cười đi chiến binh ơI Trở về nay đã mắt người phế nhân Đạn thù cắt mất một chân Vợ tôi nay chọn ngoại nhân làm chồng
Về trên nạng gỗ mà trông Lô nhô lãng đạo cong lưng bôn đào Huân Chương Bảo Quốc đây sao ? Hôm nay là tội giết bao ... "anh hùng"
Về trên nạng gỗ mà trông Chín năm chinh chiến đeo tròng ngụy quân Con thơ nhục nhã đến trường Ê a phỉ báng máu xương cha mình Cha "lính ngụy" - con tự nhiên Thành phần không được ngóc lên làm người Học vừa đủ biết đọc thôi Đủ làm gia súc hiểu lời Đảng sai
Hãy cười đi phế binh ơi Một tay cũng rán mà ... moi củ mì
Từ đây dỗ đói thường khi Ru con tôi hát não nề ca dao
1. những tưởng học làm cao Bá Quát nào hay uống rượu sầu thêm sầu ta thấy mùa thu còn sáng lắm sao người về như sợ gió đêm sâu sao người về cho gỗ biết buồn đau !
2. những tưởng học làm Vũ Hoàng Chương nào hay uống rượu suốt đêm trường em ơi rượu chẳng say người chết đời vắng em rồi say nhớ thương !
ta thấy mùa đông chưa tuyết trắng sao người về như sợi tóc phai sương sao người về cho đôi ta lìa bạn sao người về cho tóc sợ thời gian !
3. những tưởng học làm Nguyễn Công Trứ nào hay tri túc bất tri âm ta thấy mùa xuân chưa kịp tới sao người về như ngại nắng mong manh sao người về cho Tử Kỳ bên mộ khóc Bá Nha lệ xuống hoa tay mình sao người về, sao người về đâu mất ta thấy mùa xuân meo nấm tràn lan